
Chương I:Khởi đầu tại Đà Nẵng
Ngày này 4 năm trước, một sự kiến thay đổi cuộc đời mình.
Cái ngày A Đức và Hiếu, Hà tiễn tại sân bay nội bài, nó không phải là cái tiễn thông thường như bao người ra đi khác. 12h đêm tôi có mặt tại sân bay quốc tế đà nẵng, không biết làm gì ngoài việc tìm chỗ nghỉ và ăn đêm. Lần đầu tiên tôi tới theo sự xúi giục của A Đức (người mà tôi yêu quý nhất trong các mối quan hệ) mọi thứ thật lạ lẫm, tôi ngẫm nghĩ tôi sẽ làm gì ở cái đất này, khi tới bất ngờ (vì hôm đó mới quyết định đi đà nẵng) vì bị hủy mất vé đi Malaysia. Bao suy nghĩ cứ thế trôi theo và tôi chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau 9h sáng tôi đi tìm siêu thị, để trang bị cho mình thực phẩm đồ uống rồi đi kiếm trọ, tiện thể xem ở đâu tuyển nhân viện thì xong nhà trọ sẽ xin đi làm luôn. Vì không biết chỗ nào là trung tâm và các hướng đi nên tôi đã mua 1 bản đồ giấy. Trên vai balo tay trái túi đồ, tay phải túi nước uống và thức ăn, 1 chàng trai 23 tuổi đi bộ nát cả trung tâm đà nẵng với thời tiết nắng nóng nhất mùa hè năm ấy. Cuối cùng tôi cũng tìm được nhà trọ và trời cũng đã muộn, sáng hôm sau tôi sẽ đi xin việc làm sau, đằng nào trong túi cũng còn 8 triệu cơ mà
:))) tôi nghĩ thầm. Tối hôm đó thật thỏa mái, tôi tung tăng khám phá xung quanh, giọng của họ thật lạ lẫm, không như giọng Thanh Hóa, Nghệ An, Hà Tĩnh mà hồi ở Hà Nội tôi cũng đã từng nghe qua, họ nói cái gì ý nhở, mặc dù tôi có căng tai ra nghe mà cũng chưa hiểu bất lực chúng tôi đành sử dụng ngôn ngữ cơ thể, sau này phải mất 2 tuần tôi mới hiểu được đôi chút.
10h tối, tôi về tới phòng, đặt lưng xuống và nghĩ Đà Nẵng thật tuyệt vời, cho tới khi 6:00 sáng thức dậy, mọi thứ giá trị biến mất, thứ mà duy nhất còn ở trong phòng là 3 bộ quần áo và bằng cấp. Mất 5 phút mất bình tĩnh, tôi chạy đi tìm, 1 tiếng đồng hồ tìm cuối cùng xác nhận vụ việc bị mất trộm, lúc đó tôi không quan tâm ai trộm lắm, mà lúc đó chỉ quan tâm làm sao để sinh sống khi không có 1 xu trong người. Cái khó ló cái khôn với bản năng hồi còn đi học cũng đã từng trải qua 1 xu trong người không có ở Hà Nội. Tôi bắt buộc phải tìm những công việc liên quan tới quán ăn chẳng hạn như phục vụ hay bảo vệ hay bất kể công việc gì. Tôi đi xin mấy chỗ mà không được, vì tôi chẳng hiểu họ nói cái gì thì làm sao mà phục vụ được, quần áo thì không tươm tất, tâm trạng thì đang bị rối loạn vì mất hết đồ, đến quá trưa, đang định về nhà thì đi trên đường thấy biển treo tuyển bảo vệ trông xe cho quán cà phê, đánh liều xin tiếp, tiếp đón tôi là Anh Hùng (1986) chủ cửa hàng coffee Nguyễn, quán cà phê ở trong hình và các anh chị em nhân viện vô cùng tuyệt vời, nơi mà cả cuộc đời tôi cho tới bây giờ, chưa bao giờ có được môi trường làm việc hay trải nghiệm tuyệt vời đến thế. Ban đầu anh Hùng còn lo lắng vì tôi có tôi gì đó và bỏ trốn vào đà nẵng, vì sáng trưa chưa ăn, cả ngày đi bộ xin việc mệt lả người bộ dạng tôi rất kho coi. Nhưng vì khi anh ấy nói chuyện, trò chuyện anh ấy rất bất ngờ vì nhìn như vậy mà có học hành, rồi tiếng anh rất khá, hơn nữa lại pha cà phê ý rất giỏi. Sau cùng tôi kể hết cho anh ấy mọi chuyện, ảnh lúc đầu không tin, vì nghe như trong phim, anh chưa từng thấy ngoài đời. Vì vậy tôi phải dẫn anh về nhà trọ, và cho anh xem bằng cấp, cuối cùng anh bảo sáng hôm sau làm việc với mức lương 35k từ 06:15 - 11:30, nhưng ngay lúc đó anh cũng biết tôi chưa ăn và cho tôi ăn món bành bèo ngay kế bên. Sau 2 tuần làm việc cuối cùng anh cũng giúp đỡ tôi để tôi có thể tới Furama phỏng vấn và làm việc.
Kết thúc Chương một với vô vàn nỗi nhớ Đà Nẵng, Ký ức vẫn luôn ùa về. Một thời để nhớ, một thời nhìn lại chặng đường phải ăn uống khổ sở vì 35k ăn cho một ngày là hơi chật vật cho 2 tuần đầu. Tuy nhiên, tôi tự hào vì có A Đức luôn kề bên tôi, sát cánh cùng tôi cho tới tận bây giờ
Mùi vị, cái cảm giác đó vẫn luôn tồn tại trong tôi, mỗi lần tôi cầm điếu thuốc, những ký ức đó ùa về. Như sống lại cái thời khó khăn, mà không nghĩ mình đã vượt qua, mà cũng chẳng hiểu tại sao mình lại có thể làm được như vậy
Hà Nôi: 07/04/2019
TRUNG FRANK